Âm Nhạc, Văn Hóa & Nghệ Thuật

Khám Phá Nhạc Baroque

Nhạc Baroque là một phong cách âm nhạc nghệ thuật phương Tây được sáng tác vào khoảng thời gian 1600 đến 1750. Thuật ngữ “Baroque” xuất phát từ từ tiếng Bồ Đào Nha “barroco,” có nghĩa là một viên ngọc trai méo mó, biểu thị cho phong cách cầu kỳ và chi tiết của thời đại. Thời kỳ Baroque theo sau thời kỳ Phục Hưng (Renaissanse) và trước thời kỳ Cổ Điển (Classical), đánh dấu một thời gian của sự thay đổi và đổi mới trong cách soạn và diễn tả âm nhạc. 

Đặc Điểm Của Nhạc Baroque:

  • Cầu Kỳ: Nhạc Baroque nổi tiếng với các giai điệu cầu kỳ và hoa mỹ, thường có các nốt luyến, chùm nốt, và các nốt “trang trí” (decorative) khác.
  • Tương Phản: Âm nhạc thể hiện sự tương phản giữa âm lượng to và nhỏ, giữa solo và dàn nhạc, và giữa các kết cấu âm nhạc khác nhau (đồng âm, đa âm).
  • Dòng Bass Liên Tục (Basso Continuo): Một dòng bass liên tục, thường là nhạc cụ bàn phím (harpsichord hoặc organ) và một nhạc cụ bass (cello hoặc bassoon), cấu trúc hòa âm và đặc điểm của nhạc Baroque.
  • Cường Độ Âm Thanh: Thay vì thay đổi âm lượng dần dần, nhạc Baroque thường thay đổi đột ngột từ to sang nhỏ, phản ảnh sự tương phản và kịch tính của thời kỳ này.
  • Giai Điệu Diễn Đạt: Giai điệu trong nhạc Baroque rất diễn cảm (expressive) và cảm động, thường truyền tải cảm xúc của sự hùng vĩ, căng thẳng, hoặc thanh thản.
  • Sự Đồng Nhất Cảm Xúc: Một tác phẩm thường duy trì một cảm xúc duy nhất hoặc “affect” xuyên suốt, phù hợp với triết lý Baroque về việc thể hiện các cảm xúc cụ thể.

Triết Lý Nhạc Baroque: Thời kỳ Baroque chịu ảnh hưởng nhiều bởi ý tưởng về “affect,” (ảnh hưởng) hay sự biểu hiện của cảm xúc. Các nhà soạn nhạc tìm cách khơi gợi các cảm xúc cụ thể nơi khán giả của mình, với niềm tin rằng âm nhạc Baroque có thể ảnh hưởng trực tiếp đến tâm hồn con người. Triết lý này mở rộng nghệ thuật nói chung, với trọng tâm là sự hùng vĩ, kịch tính, và biểu cảm, thường kết hợp với các chủ đề tôn giáo, phản ảnh tác động của Phản Cải Cách (Counter-Reformation) đối với nghệ thuật.

Thời Kỳ Baroque:

  • Thời Gian: Thời kỳ Baroque kéo dài từ khoảng 1600 đến 1750, bắt đầu ở Ý và lan rộng ra khắp châu Âu, ảnh hưởng đến âm nhạc, kiến trúc, và nghệ thuật thưởng thức.
  • Bối Cảnh Lịch Sử: Thời kỳ Baroque trùng với những thay đổi chính trị, tôn giáo, và khoa học quan trọng ở Âu Châu. Cuộc Phản Cải Cách của Giáo Hội Công Giáo (The Catholic Church’s Counter-Reformation), sự trỗi dậy của các chế độ quân chủ chuyên chế, và các phát hiện khoa học của những nhân vật như Galileo và Newton đều đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành thời kỳ này.
  • Bối Cảnh Văn Hóa: Nhạc Baroque thường được sáng tác cho các môi trường tôn giáo (ví dụ: thánh lễ, oratorio) và các sự kiện của triều đình (ví dụ: opera, concerto), phản ảnh sự hùng vĩ và quyền lực của tôn giáo và triều đình.

Các Nhà Soạn Nhạc Nổi Bật:

  • Johann Sebastian Bach (1685-1750): Nhà soạn nhạc người Đức nổi tiếng với các bản Fugue tinh tế, nhạc thánh ca, và các tác phẩm dành cho nhạc cụ. Các tác phẩm chính bao gồm Brandenburg Concertos, The Well-Tempered Clavier, và Mass in B Minor.
  • George Frideric Handel (1685-1759): Nhà soạn nhạc người Đức sinh ra ở Anh nổi tiếng với các opera, oratorio, và concerto. Tác phẩm nổi bật nhất của ông là oratorio Messiah, đặc biệt là đoạn “Hallelujah.”
  • Antonio Vivaldi (1678-1741): Nhà soạn nhạc và nghệ sĩ vĩ cầm người Ý nổi tiếng với các bản violin concerto, đặc biệt là The Four Seasons, mô tả các cảnh vật của mỗi mùa trong năm.
  • Claudio Monteverdi (1567-1643): Nhà soạn nhạc người Ý đã kết nối giữa thời kỳ Phục Hưng và Baroque, Monteverdi được coi là người phát triển opera sơ khai, với các tác phẩm như L’Orfeo.
  • Arcangelo Corelli (1653-1713): Nghệ sĩ vĩ cầm và nhà soạn nhạc người Ý nổi tiếng với các bản sonata và concerti grossi, đã ảnh hưởng đến sự phát triển của kỹ thuật chơi violin và concerto.
  • Henry Purcell (1659-1695): Nhà soạn nhạc người Anh nổi tiếng với nhạc thánh ca, opera, và các tác phẩm dành cho nhạc cụ. Opera Dido and Aeneas là một điển hình quan trọng về nhạc Baroque của Anh.

Nhạc Baroque, với sự tập trung vào diễn đạt cảm xúc, cầu kỳ, và sự tương phản kịch tính, là một thời kỳ quan trọng trong sự phát triển của âm nhạc cổ điển phương Tây. Triết lý về “affect” (ảnh hưởng) và những đổi mới trong hình thức âm nhạc và nhạc cụ đã đặt nền móng cho thời kỳ Cổ Điển tiếp theo và trở thành một thời kỳ có ý nghĩa sâu sắc trong lịch sử âm nhạc.

-Nguyễn Tường Khanh-